CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!
-
ChủTrương
Phụng Vụ
Đăng Ký
Đăng Nhập
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐẾN VỚI TU ĐẠO TRUYỀN THÔNG CÔNG GIÁO VIỆT NAM HẢI NGOẠI
Suy Niệm: “Hoạt động Tông đồ là niềm vui hạnh phúc và lợi ích vĩ đại, là đồng trách nhiệm của người tín hữu Công Giáo, như chóp đỉnh cao cả nhất của mọi đặc ân, chúng ta được tháp nhập và tham dự vào ba thiên chức của Chúa Kitô là:"Tư tế, Tiên tri và Vương đế" mang trong mình sứ vụ loan báo "TIN MỪNG Cứu Độ CHÚA GIÊSU KITÔ" đến với nhân loại„. (Tu Đạo)

www.tu-dao.de

Niên Lịch Phụng Vụ Tháng 12 Năm A 2019-2020
01. 12. 2019 PHỤNG VỤ NĂM A CHÚA NHẬT 1 MÙA VỌNG

!!!Bạn Đăng Ký Làm "THÀNH VIÊN" Sẽ Có Nhiều Quyền Lợi và "Sẽ Không Thấy Quảng Cáo"!!!

Trang 1 trong tổng số 1 trang
CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN! Icon_minitimeSun Nov 25, 2012 8:41 am
Admin
DIỄN ĐÀN
TU ĐẠO VIỆT NAM
Admin
Tước hiệu
Ban Quản Trị
Ban Quản Trị
online
Tuyên Dương Huân Chương Tuyên Dương Huân Chương :

CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN! 2 CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN! Th_23 CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN! Th_2q
Hạng Nhất Sao Sáng


Capricorn online

Bài gửiTiêu đề: CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!

CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!
CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!


Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm, mà chưa có ai đến thăm.

Nhìn phạm nhân khác thỉnh thoảng có người nhà tới thăm nom, còn được mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm mình; nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.

Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư, nhưng không có hồi âm nào, Lưu Cương nghĩ rằng bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là ''nếu không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.'' Đây không chỉ là lời nói suông vì nhiều người bị vào tù do tái phạm, đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa ''hạ được quyết tâm''. Nay, bố mẹ không thương xót, đoái hoài đến mình thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa?

Hôm ấy, trời lạnh buốt da, buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy ''đại ca đầu trọc'' về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: ''Lưu Cương, có người đến thăm!'' Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, hóa ra là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi, mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.

Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, mẹ đã trào lệ từ đôi mắt mờ đục. Mẹ giơ tay lên, vừa quẹt nước mắt, vừa nói: ''Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được, con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….'' Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: ''Bác ăn đi cho nóng, rồi lại nói chuyện tiếp ạ.'' Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: ''Thế này sao được!'' Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: ''Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?'' Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn ''sụp soạp''. Bà ăn ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.

Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt, bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: ''Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?'' Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo nói liền: ''Vì bác đi bộ nên mới thế; giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.''

Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: ''Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?''

Mẹ vội thu chân vào, nói: ''Sao phải bắt xe chứ? Đi bộ cũng tốt mà!'', rồi mẹ thở dài: ''Năm nay, lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết; vụ mùa năm nay thu hoạch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…cũng tốn bao nhiêu tiền…Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ, con nhé.''

Anh Quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: ''Thế bố con đỡ hơn chưa, mẹ?''

Lưu Cương đợi mãi, không nghe mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mẹ đang lau nước mắt. Mẹ nói: ''Cát bụi bết cả vào mắt, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo, con ạ.''

Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: ''Bác à, đây là chút tấm lòng của Quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à! Nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!''

Mẹ Lưu Cương xua tay, nói: ''Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đã vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!''

Anh Quản giáo run run giọng: ''Phận làm con đã không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại còn bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ... Để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi đứa con này có còn là người nữa không, bác?''

Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: ''Mẹ!'' và, sau đó, không nói thêm gì nữa. Bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh Quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.

Lúc này, có người Giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang đề tài khác: ''Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng. Để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.'' Vừa nói, người Giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, mọi người có mặt đều đứng lặng thinh.

Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: ''Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy! Quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa…''

Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: ''Mẹ, đây là cái gì thế, mẹ?'' Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra, ôm chặt lấy chiếc hộp: ''Không…. không có gì đâu con…..'' Lưu Cương giành lấy cái hộp như phát điên, toàn thân run lên bần bật: ''Mẹ, đây là cái gì?!''

Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: ''Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con gắng đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…''

Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng, xé ruột: ''Bố, con sẽ thay đổi…'' Nói rồi, anh quỳ sụp, đập mạnh đầu xuống đất.

Bên ngoài phòng thăm, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh...

''Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ!

Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha!

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ!

Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha!

Tần tảo sớm hôm, mẹ nuôi con khôn lớn...

Mang tấm thân gầy, cha che chở đời con!

Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc,

Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe con!''
(Nhân ''mùa'' Tạ Ơn, PvP sưu tầm.)
* Hãy trân trọng BÀI VIẾT và khích lệ NHẤN NÚT thay lời CẢM ƠN!

Nhấn In

CHA MẸ THƯƠNG CON LÀ TÙ NHÂN!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
XEM TIẾP CÁC BÀI VIẾT KHÁC:
BÀI VIẾT MỚI CÙNG CHUYÊN MỤC:
    BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
      .::§QUY ĐỊNH DIỄN ĐÀN§::.

      Kính chào Quý vị thân mến trong Chúa Kitô!
      CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐẾN VỚI TU ĐẠO TRUYỀN THÔNG CÔNG GIÁO VIỆT NAM HẢI NGOẠI, là một Diễn đàn hoàn toàn Độc lập vô vụ lợi đặc biệt chú trọng nhiều về mặt Tâm linh.
      Diễn Đàn rất hoan nghinh mọi ý kiến tham gia của Độc giả. Tuy nhiên, đề nghị Quý vị vui lòng soạn thảo Văn bản bằng tiếng Việt.
      >>Xem cách gõ tiếng Việt
      #Phần Bình luận tạo điều kiện cho việc Thảo luận, nêu và Giải đáp Thắc mắc, qua mọi chia sẻ đóng góp ý kiến từ Quý vị.

      §§§ Sau đây là những Quy Định đặc biệt cần Lưu ý: §§§

        *Quan tâm và tôn trọng những lời bình luận, đặc biệt là Cộng đoàn Dân Chúa nói chung.
        *Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự, có tính nhục mạ, bất kính, miệt thị. Vô tình tự đánh mất đạo đức phẩm giá bản thân và được coi là làm gương xấu cho người đời.
        *Không nhiễu sách, vu khống, nói sai sự thật, hoặc mạo nhận một ai. Làm mất danh dự, tư chất con người. Kể như phạm Điều Răn thứ Tám trong 10 Điều Răn Đức Chúa Trời.
        *Tất cả các ngôn ngữ lập trình (html), đường dẫn (link) và Quảng cáo xin miễn đăng.

        *Bài viết ký tên Tác giả không nhất thiết phản ảnh lập trường của Diễn đàn.
        *Nội dung những Lời bình sẽ được xem 24/24. Ban Biên Tập tôn trọng ý kiến của người viết, nhưng dành quyền sửa đổi lời văn, lược trích và tái bản, để phù hợp với thời đại mới.
        *Diễn Đàn có quyền từ chối miễn đăng hoặc xóa bỏ bất cứ Bài viết và Lời bình nào không phù hợp với các Quy Định nói trên.


      Chúa Giêsu sẽ vui và hài lòng khi thấy Bạn thao tác quyền hạn của Bạn trong việc Đăng Bài Mới hoặc Gửi Lời Bình, mong Bạn làm Thành viên, để cùng phát triển Diễn Đàn, đón nhận Tin Mừng Cứu Độ Chúa Giêsu Kitô cho chính mình và mang đến cho mọi người trên Thế giới.

      Kính mong Quý vị cảm thông và quan tâm. Chân thành cảm ơn. Cầu chúc Quý vị nhiều vui vẻ, hạnh phúc và an bình trong Chúa Kitô.

      TM/DIỄN ĐÀN

      Chú ý:
      * Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu tầm).
      * Hãy nhấn nút để khích lệ người viết, khi thấy bài hay đáng trân trọng.

      Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
      TU ĐẠO :: www.tu-dao.de :: VĂN HÓA :: TRUYỆN NGẮN-

      Suy Niệm
      Lời Chúa

      Lời Ngài chính là đường dẫn ta về quê trời, là sự thật duy nhất giải thoát ta khỏi tội lỗi và sự chết, là sự sống đem lại hạnh phúc thật hôm nay và mai sau. Suy Niệm Lời Chúa là tiếp xúc, là nghĩ, là sống và hành động theo lời Ngài; và qua đó sẽ cảm nghiệm Ngài thực là đường, là sự thật và là sự sống vĩnh cửu cho ta.
      “Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xẩy đến và đứng vững trước mặt Con Người”.
      (Lc 21, 36).

      FX.P
      Google
      TìmTrên web
      Trong DIỄN ĐÀN TU ĐẠO
      Liên lạc -Trang chủ -[Đăng Nhập]-Nhấn vào để:-[ Thoát ]
      Múi giờ GMT + 7. Hôm nay: Tue Nov 26, 2024 1:10 pm.
      Style by Phanxico Xavie TonyP.
      Vbb-ripped by Thien An Kenny Pham
      Powered by phpbb2 ® Version 2.0
      Copyright ©2012 - 2013, Forumotion Ltd.
      Tương thích với trình duyệt Firefox 3.6.8 và độ phân giải 1024x768
      Thông Tin Mạng Lưới Toàn Cầu
      DIỄN ĐÀN TU ĐẠO VIỆT NAM HẢI NGOẠI
      Copyright © 2012 Bản quyền thuộc về Tu Đạo Unna Germany
      Liên hệ: tudaode@yahoo.com, thienan_videostudio@yahoo.com
      Mở Chat Box
      Đầu trang
      Giữa trang
      Cuối trang
      Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất